Người dịch: Whistle
“Dừng tay!”
Chu Giáp hoa mắt, Tiết Liệt Đồ đã xuất hiện trước mặt hắn, bà ta lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Chu Giáp, đừng xúc động.”
“Xúc động?”
Chu Giáp nhướng mày:
“Chúng ta nhiều người như vậy, sợ cái gì?”
“Giết chết bọn chúng là được, lắm lời như vậy làm gì?”
Chu Giáp xem thường những kẻ nhát gan này, thực lực yếu, nhẫn nhịn thì cũng không có gì, nhưng những người ở đây, chỉ cần một nửa có chút chí khí là đã chặt đám người kia thành thịt vụn rồi.
Nhưng bây giờ…
Ai nấy đều nhát gan, ánh mắt đảo qua đảo lại, do dự, rõ ràng là thực lực mạnh hơn, vậy mà lại không ai dám ra tay.
Thậm chí, Chu Giáp ra tay cũng bị ngăn cản.
Thật là hèn nhát!
Còn ba người Lục Thiên các, tuy rằng người ít, thực lực cũng không mạnh, nhưng lại có thể dựa vào sát khí không sợ chết và danh tiếng của Lục Thiên các, để ép mọi người phải lùi bước.
Tô Cổn mặt mày âm trầm.
Danh tiếng của Lục Thiên các cũng không phải lúc nào cũng có tác dụng.
Bị ép đến đường cùng, chó cũng sẽ nhảy tường.
Ba người bọn họ có thể áp chế toàn bộ Thiên Hổ bang, nhưng lại không thể kiềm chế được người không sợ, hơn nữa, sát ý của Chu Giáp rất mạnh, thậm chí là thực lực còn mạnh hơn bọn họ.
Nếu như tiếp tục giằng co, Tô Cổn không hề nghi ngờ, Chu Giáp sẽ bất chấp tất cả, cầm rìu xông lên giết chết ba người bọn họ.
Dù sao, Tô Cổn cũng không phải là kẻ điên, đối mặt với loại người này, trong lòng Tô Cổn cũng có chút sợ hãi.
Nói trắng ra, kẻ ác sợ kẻ hung hăng, kẻ hung hăng sợ kẻ liều mạng.
“Lôi My!”
Tô Cổn suy nghĩ một chút, nhìn Lôi My:
“Ai làm nấy chịu, như thế nào, bây giờ ngay cả một lời mà ngươi cũng dám nói sao?”
“Ừm…”
Lôi My tách Trang Tổn Chi ra, bước đến, nhìn xung quanh, trong lòng không khỏi tức giận.
Bang chủ bị sỉ nhục như vậy mà lại không có ai ra tay.
Thật là…
Đáng buồn!
Lôi My cũng hiểu, đây là vì nàng mới tiếp quản vị trí bang chủ, lòng người chưa vững, cũng không có nhiều lợi ích, bọn họ đương nhiên sẽ không liều mạng bảo vệ nàng.
Lôi My hít sâu, nói:
“Ngươi muốn thế nào?”
“Nghe nói bang chủ cũng đã trở thành Hắc Thiết.”
Tô Cổn cười lạnh:
“Không biết có dám tỷ thí với Tô mỗ một trận không?”
…
“Tỷ thí?”
Lôi My sững sờ, sau đó nổi trận lôi đình, trong lòng còn hiện lên một tia sợ hãi mà nàng ta không muốn thừa nhận.
Lục Thiên các.
Là chi mạch có ít người nhất trong nội môn Huyền Thiên minh, nhưng cũng là chi mạch khiến người ta sợ hãi nhất.
Tuy rằng Lôi My cũng là Hắc Thiết, nhưng mới tấn thăng chưa lâu, cho dù có át chủ bài cũng không dám mạo hiểm sinh tử chiến với Tô Cổn.
“Đúng vậy.”
Tô Cổn cười lạnh:
“Chẳng lẽ Lôi bang chủ sợ?”
“Nhất bang chi chủ, giỏi nhất là thống lĩnh toàn cục, quản lý mọi chuyện, người có tài đức mới xứng đáng làm bang chủ, chứ không phải là ai mạnh thì người đó làm.”
Trần trưởng lão tiến lên một bước, vuốt râu nói: “Tô huynh đệ, bang chủ nhà ta không giỏi chém giết, nếu như ngươi nhất định muốn tỷ thí, vậy thì lão phu có thể làm đối thủ của ngươi.”
“Đương nhiên…” Nói đến đây, Trần trưởng lão cười:
“Chu trưởng lão cũng có thể thay thế.”
“Hừ!”
Chu Giáp hừ lạnh, hơi giơ rìu hai lưỡi lên, nói:
“Bang chủ, cần gì phải khách sáo với bọn chúng, chỉ cần người ra lệnh một tiếng, ba người bọn chúng, hôm nay không ai có thể bước ra ngoài, Chu mỗ ta nói được làm được.”
Nói xong, Chu Giáp dậm chân, khí tức dung hợp với trận pháp của trụ sở.
Ầm!
Một luồng khí thế mạnh mẽ bùng nổ.
Lúc trước, khi chưa dung hợp khí tức, Chu Giáp đã có thể chống đỡ sự vây công của rất nhiều người, bức bách Tiết Liệt Đồ, Hắc Thiết hậu kỳ, phải ra mặt ngăn cản.
Còn bây giờ…
Kình khí bùng nổ, giống như sấm sét, uy áp vô hình quét ngang toàn bộ không gian, khiến cho ba người của Lục Thiên các phải sầm mặt.
Lôi quang trên rìu hai lưỡi lóe lên, như thể sắp xuất động.
Uy thế bức người đến mức ngay cả Tiết Liệt Đồ và Âu Dương Hạng cũng phải biến sắc.
Quận chúa Triệu Nam Nhứ vẫn luôn thản nhiên, lúc này, ánh mắt nàng ta cũng lóe lên, như thể đang khen ngợi, nàng nhìn bà lão bên cạnh, bà lão gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Ở tổng bộ Thiên Hổ bang này…
Cho dù là bà ta cũng không muốn giao đấu với Chu Giáp lúc này.
Người thanh niên này đúng như lời đồn, huyết thống phi phàm, tuy rằng chỉ là tu vi Hắc Thiết mới nhập môn, nhưng nội tình lại vượt xa cùng cấp.
Ba người Tô Cổn lòng trầm xuống, cảm thấy như thể bị một ngọn núi đè nặng, không thể nào nhúc nhích, ngay cả Nguyên Lực vận chuyển cũng trì trệ.
“Ha ha…”
Đối mặt với uy áp, tuy rằng Tô Cổn vất vả, nhưng lại mặt không đổi sắc, thậm chí còn cười lớn:
“Thời đại này, cường giả vi tôn!”
“Lôi My, ngươi là bang chủ, một câu nói có thể quyết định sinh tử của mấy vạn người, vậy mà lại không dám ra tay, chỉ biết trốn sau lưng người khác, thật là đáng thương, nực cười.”
“Các ngươi muốn giết ta sao?”, Tô Cổn ngẩng đầu, hét lớn:
“Đến đây!”
“Đệ tử Lục Thiên các, há có thể sợ hãi?”
“Hừ…”
Chu Giáp hừ lạnh, sải bước, khinh thường nói:
“Bản lĩnh không lớn, nhưng lời nói thì đao to búa lớn, ta muốn xem, đợi đến khi ta đạp nát xương cốt toàn thân thì ngươi có còn nói được những lời cứng rắn này không?”
Ba người Tô Cổn nín thở, ánh mắt sắc bén, bọn họ đồng thời chấn động Nguyên Lực trong cơ thể, chiến ý bất khuất đâm thủng không gian, chống lại uy áp.
Lôi My đứng ở chủ vị, nhìn lướt qua mọi người, thu hết biểu cảm của bọn họ vào mắt, nàng ta không khỏi thở dài.
Ba người Lục Thiên các sát khí bừng bừng, khí thế bức người, quyết tâm không bỏ qua.
Còn đám người Thiên Hổ bang, tuy rằng người đông thế mạnh, nhưng lại chần chừ, bọn họ sợ hãi danh tiếng của Lục Thiên các, căn bản không dám ra tay.
Thậm chí…
Bọn họ còn muốn ngăn cản Chu Giáp, sợ Chu Giáp thực sự giết chết mấy người Lục Thiên các, sẽ bị trả thù, đến lúc đó, không ai sống yên ổn được.
“Dừng tay!”
Chu Giáp hoa mắt, Tiết Liệt Đồ đã xuất hiện trước mặt hắn, bà ta lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Chu Giáp, đừng xúc động.”
“Xúc động?”
Chu Giáp nhướng mày:
“Chúng ta nhiều người như vậy, sợ cái gì?”
“Giết chết bọn chúng là được, lắm lời như vậy làm gì?”
Chu Giáp xem thường những kẻ nhát gan này, thực lực yếu, nhẫn nhịn thì cũng không có gì, nhưng những người ở đây, chỉ cần một nửa có chút chí khí là đã chặt đám người kia thành thịt vụn rồi.
Nhưng bây giờ…
Ai nấy đều nhát gan, ánh mắt đảo qua đảo lại, do dự, rõ ràng là thực lực mạnh hơn, vậy mà lại không ai dám ra tay.
Thậm chí, Chu Giáp ra tay cũng bị ngăn cản.
Thật là hèn nhát!
Còn ba người Lục Thiên các, tuy rằng người ít, thực lực cũng không mạnh, nhưng lại có thể dựa vào sát khí không sợ chết và danh tiếng của Lục Thiên các, để ép mọi người phải lùi bước.
Tô Cổn mặt mày âm trầm.
Danh tiếng của Lục Thiên các cũng không phải lúc nào cũng có tác dụng.
Bị ép đến đường cùng, chó cũng sẽ nhảy tường.
Ba người bọn họ có thể áp chế toàn bộ Thiên Hổ bang, nhưng lại không thể kiềm chế được người không sợ, hơn nữa, sát ý của Chu Giáp rất mạnh, thậm chí là thực lực còn mạnh hơn bọn họ.
Nếu như tiếp tục giằng co, Tô Cổn không hề nghi ngờ, Chu Giáp sẽ bất chấp tất cả, cầm rìu xông lên giết chết ba người bọn họ.
Dù sao, Tô Cổn cũng không phải là kẻ điên, đối mặt với loại người này, trong lòng Tô Cổn cũng có chút sợ hãi.
Nói trắng ra, kẻ ác sợ kẻ hung hăng, kẻ hung hăng sợ kẻ liều mạng.
“Lôi My!”
Tô Cổn suy nghĩ một chút, nhìn Lôi My:
“Ai làm nấy chịu, như thế nào, bây giờ ngay cả một lời mà ngươi cũng dám nói sao?”
“Ừm…”
Lôi My tách Trang Tổn Chi ra, bước đến, nhìn xung quanh, trong lòng không khỏi tức giận.
Bang chủ bị sỉ nhục như vậy mà lại không có ai ra tay.
Thật là…
Đáng buồn!
Lôi My cũng hiểu, đây là vì nàng mới tiếp quản vị trí bang chủ, lòng người chưa vững, cũng không có nhiều lợi ích, bọn họ đương nhiên sẽ không liều mạng bảo vệ nàng.
Lôi My hít sâu, nói:
“Ngươi muốn thế nào?”
“Nghe nói bang chủ cũng đã trở thành Hắc Thiết.”
Tô Cổn cười lạnh:
“Không biết có dám tỷ thí với Tô mỗ một trận không?”
…
“Tỷ thí?”
Lôi My sững sờ, sau đó nổi trận lôi đình, trong lòng còn hiện lên một tia sợ hãi mà nàng ta không muốn thừa nhận.
Lục Thiên các.
Là chi mạch có ít người nhất trong nội môn Huyền Thiên minh, nhưng cũng là chi mạch khiến người ta sợ hãi nhất.
Tuy rằng Lôi My cũng là Hắc Thiết, nhưng mới tấn thăng chưa lâu, cho dù có át chủ bài cũng không dám mạo hiểm sinh tử chiến với Tô Cổn.
“Đúng vậy.”
Tô Cổn cười lạnh:
“Chẳng lẽ Lôi bang chủ sợ?”
“Nhất bang chi chủ, giỏi nhất là thống lĩnh toàn cục, quản lý mọi chuyện, người có tài đức mới xứng đáng làm bang chủ, chứ không phải là ai mạnh thì người đó làm.”
Trần trưởng lão tiến lên một bước, vuốt râu nói: “Tô huynh đệ, bang chủ nhà ta không giỏi chém giết, nếu như ngươi nhất định muốn tỷ thí, vậy thì lão phu có thể làm đối thủ của ngươi.”
“Đương nhiên…” Nói đến đây, Trần trưởng lão cười:
“Chu trưởng lão cũng có thể thay thế.”
“Hừ!”
Chu Giáp hừ lạnh, hơi giơ rìu hai lưỡi lên, nói:
“Bang chủ, cần gì phải khách sáo với bọn chúng, chỉ cần người ra lệnh một tiếng, ba người bọn chúng, hôm nay không ai có thể bước ra ngoài, Chu mỗ ta nói được làm được.”
Nói xong, Chu Giáp dậm chân, khí tức dung hợp với trận pháp của trụ sở.
Ầm!
Một luồng khí thế mạnh mẽ bùng nổ.
Lúc trước, khi chưa dung hợp khí tức, Chu Giáp đã có thể chống đỡ sự vây công của rất nhiều người, bức bách Tiết Liệt Đồ, Hắc Thiết hậu kỳ, phải ra mặt ngăn cản.
Còn bây giờ…
Kình khí bùng nổ, giống như sấm sét, uy áp vô hình quét ngang toàn bộ không gian, khiến cho ba người của Lục Thiên các phải sầm mặt.
Lôi quang trên rìu hai lưỡi lóe lên, như thể sắp xuất động.
Uy thế bức người đến mức ngay cả Tiết Liệt Đồ và Âu Dương Hạng cũng phải biến sắc.
Quận chúa Triệu Nam Nhứ vẫn luôn thản nhiên, lúc này, ánh mắt nàng ta cũng lóe lên, như thể đang khen ngợi, nàng nhìn bà lão bên cạnh, bà lão gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Ở tổng bộ Thiên Hổ bang này…
Cho dù là bà ta cũng không muốn giao đấu với Chu Giáp lúc này.
Người thanh niên này đúng như lời đồn, huyết thống phi phàm, tuy rằng chỉ là tu vi Hắc Thiết mới nhập môn, nhưng nội tình lại vượt xa cùng cấp.
Ba người Tô Cổn lòng trầm xuống, cảm thấy như thể bị một ngọn núi đè nặng, không thể nào nhúc nhích, ngay cả Nguyên Lực vận chuyển cũng trì trệ.
“Ha ha…”
Đối mặt với uy áp, tuy rằng Tô Cổn vất vả, nhưng lại mặt không đổi sắc, thậm chí còn cười lớn:
“Thời đại này, cường giả vi tôn!”
“Lôi My, ngươi là bang chủ, một câu nói có thể quyết định sinh tử của mấy vạn người, vậy mà lại không dám ra tay, chỉ biết trốn sau lưng người khác, thật là đáng thương, nực cười.”
“Các ngươi muốn giết ta sao?”, Tô Cổn ngẩng đầu, hét lớn:
“Đến đây!”
“Đệ tử Lục Thiên các, há có thể sợ hãi?”
“Hừ…”
Chu Giáp hừ lạnh, sải bước, khinh thường nói:
“Bản lĩnh không lớn, nhưng lời nói thì đao to búa lớn, ta muốn xem, đợi đến khi ta đạp nát xương cốt toàn thân thì ngươi có còn nói được những lời cứng rắn này không?”
Ba người Tô Cổn nín thở, ánh mắt sắc bén, bọn họ đồng thời chấn động Nguyên Lực trong cơ thể, chiến ý bất khuất đâm thủng không gian, chống lại uy áp.
Lôi My đứng ở chủ vị, nhìn lướt qua mọi người, thu hết biểu cảm của bọn họ vào mắt, nàng ta không khỏi thở dài.
Ba người Lục Thiên các sát khí bừng bừng, khí thế bức người, quyết tâm không bỏ qua.
Còn đám người Thiên Hổ bang, tuy rằng người đông thế mạnh, nhưng lại chần chừ, bọn họ sợ hãi danh tiếng của Lục Thiên các, căn bản không dám ra tay.
Thậm chí…
Bọn họ còn muốn ngăn cản Chu Giáp, sợ Chu Giáp thực sự giết chết mấy người Lục Thiên các, sẽ bị trả thù, đến lúc đó, không ai sống yên ổn được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo